Green Sky bình yên. Và Green Sky có một miền yêu thương của tôi, một miền yêu thương màu xanh. Chỉ là yêu thương, mãi mãi là yêu thương, không-thay-đổi.
Miền yêu thương màu xanh.
Tháng 4. Mùa Hạ.
Hà Nội. Có mưa.
Tôi cảm thấy hoang mang mỗi khi nghĩ về tương lai, trên con đường phía trước.
Tháng 4, Hạ nắng rải rác vài cơn mưa nhỏ. Tôi chán nản với việc học trong lớp, cảm thấy việc học như một gánh nặng đặt lên vai mình. Muốn tiến cũng không thể, muốn lui cũng không xong. Cứ thế mà lơ lửng, mà chênh chao. Vài người bạn cũng thế mà cứ trôi dần, trôi dần rồi như bốc khói khỏi cuộc đời tôi đi mất. Chỉ có một việc khiến tôi có hứng thú và say mê, đó chính là làm pha chế ở Green Sky.
Green Sky do dì tôi mở, nhưng dì ấy không thường xuyên đến quán. Tôi không hiểu vì sao, nhưng tôi cũng chẳng cố tìm hiểu. Bởi lẽ tôi hiểu, trong cuộc đời mỗi con người, có những góc khuất, chỉ để cất giữ cho riêng mình. Tôi thì lại khác với dì, ngoài giờ học, tôi thường xuyên đến quán. Chẳng phải vì điều gì lớn lao và quan trọng, chỉ là khi ở quán, tôi như tìm được một nơi để ngã lòng.
Không muộn phiền lo toan.
Không bộn bề nghĩ suy.
Green Sky bình yên. Và Green Sky có một miền yêu thương của tôi, một miền yêu thương màu xanh. Chỉ là yêu thương, mãi mãi là yêu thương, không-thay-đổi.
***
Như thường lệ, tôi đến Green Sky. Quán màu xanh, xanh lắm, màu xanh của bình yên và hi vọng. Tôi gọi đó là màu của yêu thương, yêu thương thì lắm hi vọng, và cứ xanh một màu như thế thôi. Người con trai đó đã đến quán. Gương mặt nhỏ nhắn, gầy, nụ cười răng khểnh, và đôi mắt rất buồn. Tôi chỉ được trông thấy nụ cười của chàng trai đó một lần nhưng mãi cũng không quên được. Đó là một nụ cười rất đẹp, đẹp lắm.
Góc nhỏ, bàn nhỏ, cạnh ô cửa sổ nhỏ. Vẫn là thức uống cũ, một thức uống đặc biệt của quán, không quên kèm theo một tấm lót ly hình mặt cười. Người con trai ngồi tựa ghế, vẻ mệt mỏi, mắt nhìn xa xôi khung cảnh Hà Nội về đêm.
Khi tôi đặt chiếc cốc xuống, anh quay lên nhìn tôi mỉm cười. Là một nụ cười rất đẹp, rất hiền, nhưng cũng rất buồn. Anh gật đầu, ra chiều cảm ơn. Rồi lại đăm chiêu ngắm nhìn màn hình điện thoại của mình. Vẫn là màu đen tĩnh lặng.
Tôi lui về phía quầy pha chế. Từ xa nhìn anh. Anh lật tấm lót ly lên, đọc nhanh rồi mỉm cười. Đó là nụ cười chẳng giống ánh mặt trời rực rỡ, hay lạnh lẽo như mưa mùa đông. Chỉ đơn giản, giống gió mùa Hạ. Gió trên bầu trời xanh. Hiền hòa quá…
Tôi không biết anh có chuyện gì. Có lẽ là chuyện tình cảm, gia đình, hoặc công việc, hay có thể là bạn bè. Nhưng tôi biết. Trong lòng anh có những khoảng lặng sâu thẳm, mà ở đó có những niềm đau nỗi buồn anh chỉ giữ cho riêng mình.
Có lẽ. Anh giống tôi. Và có lẽ. Vì thế mà anh thu hút tôi…
***
Một ngày mưa. Tôi đi học về muộn. Bị cảm lạnh. Cứ nằm ở nhà miên man. Khi dì đến thăm, dì bảo Green Sky nhớ tôi, những khách quen ở đó cũng nhớ những thức uống tôi pha chế. Đặc biệt, là chàng trai bàn số 10 – chiếc bàn ở cạnh ô cửa sổ. Vì thế, tôi phải mau chóng khỏe lại. Câu nói của dì bỏ lửng ở đó. Tôi không biết gì.
Một tuần sau đó, tôi đi làm lại. Hôm ấy, chàng trai đó không tới. Đến khi đóng cửa quán, dọn dẹp. Tôi mới vô tình thấy. Một tấm Stick màu xanh trên tường, ở góc dành riêng cho khách. Đó là những dòng chữ viết nghiêng. Rất ngắn
“Cảm ơn em, cô bé đã im lặng ở đằng sau an ủi và động viên tôi. Còn bây giờ, tôi sẽ sang Singapore thực hiện ước mơ của mình. Tôi không biết em là ai. Nhưng một ngày nào đó, em sang Singapore nhé? Chúng ta nhất định sẽ gặp lại!”
***
(Cô xin nghỉ vài hôm ở Green Sky, nghĩ suy, rồi bỏ hẳn. Một tháng sau đó, dì cô cũng bán quán cho một người khác vì sang nước ngoài định cư. Từ ngày Green Sky thay chủ mới, cô chẳng thèm tới làm khách nữa. Vẫn là chiếc cửa gỗ quét sơn màu trắng và những nhành hoa giấy đỏ rực. Nhưng có cái gì đó đã khác, khác lắm, mà cô lại chẳng thể gọi tên. Thế mà thi thoảng, vô tình cô lại đi ngang qua, rồi dừng lại đứng trước quán rất lâu, rất lâu. Và rồi người ta thấy trong đôi mắt cô, những tơ máu nổi lên, đỏ rất đỏ. Mà tuyệt nhiên, chẳng bao giờ thấy giọt nước mằn mặn nào rơi ra từ đó.
Từ ngày rời Green Sky, không biết vì sao cô trở thành người bận rộn. Cô loay hoay trong những tài liệu các môn học, loay hoay học Anh Văn ở trung tâm, rồi lại loay hoay nhớ nhớ thương thương. Cô cứ nghĩ, anh chẳng là gì trong cuộc đời mình.
Cứ bận rộn như thế, nhưng thói quen cũ vẫn không thể bỏ. Cứ đến cuối tuần, cô lại đi mua vải nỉ về. Tỉ mỉ cắt hình tròn, rồi vẽ mặt cười, rồi lại viết. “Cần bao nhiêu nhớ mới đủ để yêu? Cần bao nhiêu quên mới thành xa lạ?”, “Rồi tình cứ âm thầm tình xa… Rồi lòng cứ nhẹ nhàng lòng đau…”, “Nước sông không trôi hết những nỗi bi ai... Tháng năm không ngăn nổi biết bao chờ đợi”… Trong chiếc lọ thủy tinh, những tấm lót ly cứ thế lại nhân lên, xếp thành tháp. Giống như nỗi nhớ, cứ dài thêm. Và tình cảm, cứ sâu rộng thêm… theo năm tháng…
Cô ngỗ ngáo. Cô ương bướng. Bao lần bùng tiết bỏ đến Green Sky làm khách. Cô không ngoan. Cô hư hỏng.
Bao lần mẹ cô khóc cô chỉ biết cắn môi nín thinh. Cô chẳng dịu dàng. Cô vụng về. Bao lần muốn yêu thương, lại tự làm trái tim vỡ tan. Bao lần muốn khóc, lại chỉ trơ mắt nhìn những mảng tường bong tróc mà nghĩ về tương lai.
Thế mà từ ngày rời Green Sky, cô dịu dàng, biết lắng nghe, biết cười hiền. Cô ngoan ngoãn nghe lời, không bỏ một tiết học nào, mỗi tối lại đến trung tâm học Anh Văn. Khi cô nói, cô nhất định sẽ lấy được học bổng sang Sing du học, sẽ thi đậu vào ngành thiết kế, bố mẹ cô đã rơi nước mắt. Họ không biết, cô đã cố gắng, vì trong cô vẫn luôn tồn tại một khoảng trời. Một khoảng trời màu xanh. Màu xanh của tin yêu và hi vọng.
***
Có một hôm, trong lúc lượn Facebook, cô tìm được account của anh. Anh tên T. nhưng người ta hay gọi là Leo. Cung Cự Giải. Vẫn là gương mặt gầy, nụ cười răng khểnh, và đặc biệt là, có cả một đồng tiền bé xíu bên má. Vẫn đó trong cô, những nhung nhớ thương yêu tháng ngày.
Cô lại có thói quen mới, hằng ngày lên Facebook anh xem. Khi anh cười, cô cười. Khi anh buồn, cô cũng chẳng vui nổi. Cô âm thầm dõi theo, chưa một lần gửi lời mời kết bạn, cũng chẳng đứng trong hàng nghìn người Following. Bởi lẽ cô biết, trong cuộc đời anh, cô chỉ như một hạt cát rất bé, rất bé, mà thôi…
“Ai rồi cũng phải học cách cố quên đi một người…
Một yêu thương mà mình yêu thương nhất
Dẫu sẽ bầm đau như thân thể của một cái cây bật gốc
Làm kẻ độc hành đi trong chiều gió ngược
Nhưng vì cuộc đời nói đó là điều cần thiết
Nên dằn lòng đem nhớ gửi vào quên
Dẫu biết chật hẹp một cõi thế gian”
1 năm sau, 2014…
Hà Nội. Hạ mưa…
Anh rời Sing, về Việt Nam thăm nhà. Tình cờ, một chiều mưa, anh đứng trú mưa bên hiên. Và đối diện với anh, là cô.
Cô nhìn anh. Lòng bỗng nhiên đau, đau lắm, không ai hiểu được. Và cả chính cô cũng không hiểu được. Cô hỏi mình mãi, liệu cô có yêu anh không mà vì sao 1 năm qua vẫn không thể quên? 1 năm qua cô trở mình trong những nhung nhớ cũ kĩ. Đêm đến nằm đếm mãi những tấm lót ly hình mặt cười trong những chiếc lọ thủy tinh. Đếm mãi cũng không thể nặn ra được nụ cười như mình đã cặm cụi vẽ. Và rồi… cô nằm thinh khóc. Tự nhiên như thế. Tự nhiên như việc cô gặp anh rồi mãi mãi cũng không thể quên anh, thế thôi.
Anh không nhìn thấy cô, cô biết chứ. Nhưng giả như thấy, có lẽ anh cũng chẳng nhớ ra cô là ai đâu. Nghĩ đến đây, bỗng nhiên cô cười, nụ cười chua xót. Và cũng bỗng, cô lôi trong ba lô con ra chiếc máy ảnh cannon. Ngắm, xoay, nhấn. Và một khoảnh khắc tuyệt đẹp được cô cất giữ lại. Để ngắm nhìn, để ngắm nhìn thôi… và cũng để quên nữa…
Mưa tạnh. Người ta chen lấn nhau ùa ra khỏi mái hiên cũ kĩ. Nắng đã nhô lên khỏi sau những tán cây xanh um. Có người con gái vẫn cứ đứng mãi dưới gốc cây. Mùa Hạ, mà sao lá cây héo úa màu thương đau…?
Tháng 5, 2015…
Cô ngồi dọn lại mọi thứ. Rồi lại lôi những chiếc lọ thủy tinh ra, phủi phủi, đếm đếm. Đã 1000 cái. Cô cười, nụ cười méo mó đến lạ. Rồi cô gói những chiếc lọ lại, nhét xuống tận sâu dưới đáy va li. Không quên đem theo cả quyển “Có mấy người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau?” của Nguyễn Phong Việt. Cô quyết định ra đi, đến một miền đất mới, mà ở đó, cô phải tập đi trên chính đôi chân mình, học cách sống tự lập, không có dịu dàng chở che của bố mẹ. Mà ở đó, cô cứ tin, rồi mình sẽ gặp lại…
Kéo va li đi. Cô tìm đến Green Sky lần cuối. Quán lại thay chủ, nghe đâu dự định làm Club. Không quán cà phê nữa. Cuộc sống hiện đại, lắm lúc người ta cứ vô tình đánh rơi ở lại một cái gì đấy. Cô chẳng rõ. Chỉ thấy lòng nhói đau. Lúc người ta giỡ bảng hiệu xuống, cô vội quay đi. Dứt khoát. Green Sky giờ chỉ còn là của cô, vùng trời xanh yêu thương giờ của riêng cô. Trong tim. Thế thôi…
Cô vừa đi. Một người con trai khác cũng kéo va li đến. Anh gầy. Lúc anh tháo kính đen ra, người ta thấy mắt anh buồn. Rất buồn, và sâu. Mỗi lần về Việt Nam, anh đều đến đây. Chỉ để tìm một cô gái. Tiếc là, vẫn chưa tìm được thì hy vọng cuối cùng cũng bị dập tắt. Anh đứng nhìn Green Sky rất lâu. Lâu đến mức đôi mắt sâu hút như có nước…
- Leo! Đi thôi…
2016, Thương nhau để đó.
Singapore. Hạ xanh.
Một năm xa gia đình, ở nơi đất khách quê người, lại bất đồng ngôn ngữ, đôi khi tôi thèm một lần ngông cuồng như ngày xưa. Bỏ lại tất cả, để trở về Hà Nội, về căn nhà nhỏ nơi phố cổ, về với vòng tay yêu thương của bố mẹ.
Những mùa đông rù rì, lặng lẽ, dai dẳng, tôi bó gối ngồi nhìn khoảng trời màu xám lạnh lẽo. Thèm một bát tào phớ hàng rong, hay tiếng mẹ gọi í ới xuống ăn cơm. Singapore chẳng có lấy một gánh hàng rong. Người ta cứ nhộn nhịp, vội vã với cái cuộc sống hiện đại ồn ã. Singapore rất xanh, màu xanh của hi vọng và bình yên, xanh như màu của Green Sky. Và tôi thấy, mùa Hạ ở Singapore cũng xanh rất kỳ lạ…
Tôi quen được một cô bạn Việt Nam ở cùng lớp. Cô ấy tên An, nhưng người ta cứ gọi là Len. Mắt Len màu nâu. Tóc màu hạt dẻ, từng lọn tóc phủ xuống tấm lưng ngà. Len rất xinh, lại duyên dáng, hay cười, thân thiện và vui vẻ, cũng đầy kiêu hãnh như một đóa loa kèn tháng 4. Đặc biệt hơn tất thảy là cô ấy giống tôi ở cái chỗ cứ hâm hâm đơ đơ. Có hôm đang học, Sing đổ mưa. Thế là cả 2 trốn tiết dự định sẽ tắm mưa một trận thật hả hê. Ngờ đâu lúc vừa đến được cổng trường, mưa bỗng tạnh. Khi đó, 2 đứa chỉ còn biết nhìn nhau mà cười méo miệng.
***
Chiều nay Len hẹn tôi cà phê. Nghe đâu cô ấy muốn giới thiệu bạn trai của mình cho tôi quen. Nhưng trước đó cũng đã nghe Len PR rất nhiều về người ấy. Nào là đẹp trai, tốt bụng, vui vẻ, ga lăng, dễ thương… bla bla. Mỗi khi nghe kể về người yêu của mình, tôi thấy trong mắt Len ánh lên những tia sáng lấp lánh hạnh phúc. Tôi biết. Len yêu người con trai ấy rất nhiều.
- Lyn! – Len ngồi chỗ cũ vẫy vẫy tay với tôi
Tôi nhoẻn miệng cười ra chiều đã thấy. Đúng lúc đến chỗ Len, một người con trai quần jeans áo pull năng động cũng vừa đến. Anh ấy nhìn Len cười đùa nói chuyện gì đấy.
- Lyn à, để tớ giới thiệu. Đây là bạn trai của tớ - Len vừa nói xong đã quay sang nhìn người con trai cạnh bên, mỉm cười rạng rỡ - 2 người làm quen đi!
- Xin chào – người con trai lên tiếng – Anh tên T. nhưng em có thể gọi là Leo. Nice to meet you!
Gương mặt gầy, đôi mắt buồn, nụ cười răng khểnh. Từng đường nét trên gương mặt ấy đã khắc sâu vào tâm trí tôi suốt 3 năm qua…
(Đêm đó cô trở về nhà một mình. Lại đem những tấm lót ly ra nhìn. Rồi lại nghe Thương nhau để đó của Hamlet Trương. Và lại đọc “Có mấy người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau?” của Nguyễn Phong Việt. Chợt nhiên nhìn về phía ô cửa sổ. Singapore vẫn xanh như ngày đầu tiên. Vùng trời yêu thương trong cô vẫn xanh như vậy. Suốt 3 năm qua, cô đã gìn giữ và trân trọng, cho bản thân một tia hi vọng. Để rồi ngày hôm nay khi gặp lại, người con trai cô vẫn chờ đợi tay trong tay với người bạn thân của cô. Tình yêu có lẽ cũng giống như một trò chơi trốn tìm. Cứ mải mê kiếm tìm, miết mải tìm kiếm. Và… để rồi khi tìm được, cũng là lúc trò chơi kết thúc. Cái kết của nó, còn phải tùy thuộc vào con tim của cả 2.
“Em lặng lẽ nhìn lên đôi bàn tay,
Xem duyên số đời mình trong những ngày còn lại,
May rủi giao nhau chằng chịt đường vân,
Chẳng có đường nào là đường em gặp anh,
Chỉ thẳng một đường dài cô độc.
Rồi ngày cứ lặng lẽ ngày trôi
Rồi người cứ vô tình người đi
Rồi tình cứ âm thầm tình xa
Rồi lòng cứ nhẹ nhàng lòng đau…”
Green Sky. Vùng trời xanh vẫn còn đó trong cô. Nhưng có lẽ, từ sau ngày hôm nay, nó sẽ mang một âm hưởng khác. Cũng giống như tình cảm của cô. Có lẽ, cho đi đã là quá đủ. Nếu nhận lại, có khi, lại thêm dư thừa!
***
Có lẽ, Leo sẽ cứ mãi hết lòng yêu thương Len như thế. Cho đến một ngày, khi anh đến thăm căn hộ của Len. Trong khi Len đi gọt trái cây cho anh, anh đi xung quanh ngắm nhìn những đồ vật trong phòng người yêu mình. Vô tình, Leo trông thấy một chiếc lọ. Trong đó là vô số những tấm lót ly hình mặt cười. Tò mò, anh mở ra xem.
- Leo! Anh đang làm gì thế? – Len từ phía sau đi tới, trông thấy những tấm lót ly của Lyn thì mỉm cười – đó là của Lyn đấy! Do chính cô ấy vẽ và ghi, cho một người con trai cô ấy yêu. Hình như cũng đã 3 năm rồi. Nghe đâu là gặp nhau bên Việt Nam, lúc cô ấy vẫn còn đang làm pha chế trong một quán cà phê.
Leo nghe đến đó cảm giác có gì đó rất kỳ lạ. Anh mở chiếc lọ ra, cầm lên một tấm lót ly. Và trên đó, là những nét chữ quen thuộc ngày xưa anh đã từng nâng niu. Hóa ra, Lyn là người con gái bấy lâu nay anh vẫn tìm. Bởi lẽ vào cuộc gặp gỡ 3 năm về trước, cô đã giúp anh vượt qua khủng hoảng bằng những câu nói quan tâm, an ủi và khuyên nhủ. Lòng anh bất giác khẽ run lên. Chiếc lọ trên tay anh rơi xuống. Một tấm ảnh ở cuối đáy lọ rơi ra. Cũng là lúc Lyn vừa trở về.
Trong khoảnh khắc đó, cả 3 người đều nhìn về phía những mảnh thủy tinh sắc nhọn. Và ở nơi đó, cũng không thể thiếu tấm ảnh của Leo mà ngày xưa Lyn đã lén chụp lại. Có lẽ, tất cả đều hiểu được. Số phận. Có lẽ vẫn trêu đùa người ta như vậy. Nhưng ít ra thì, vào lúc cô hoang mang về con đường tương lai của mình, Leo như một chất xúc tác, làm trỗi dậy hoài bão thật sự của cô. Và Leo, khi anh rơi vào bế tắc của cuộc sống, chính cô đã âm thầm lặng lẽ động viên và an ủi anh. (Phải chăng, bất cứ sự gặp gỡ nào trong cuộc đời mỗi chúng ta, đều có một ý nghĩa nhất định?)
Like THIS :
Nếu bạn thích các bài viết trên blog này, xin vui lòng
nhấp vào đây để nhận thông báo miễn phí thông qua email, bạn sẽ nhận được thông báo mỗi khi có bài viết mới vitemplate
Hiện tại chưa có phản hồi "Truyện tình yêu: Green Sky"
Post a Comment